Photo by Andry Roby on Unsplash
Tôi là một người sống với quá khứ, với những kỉ niệm thưa thớt của một tuổi trẻ nghịch ngợm. Chúng đi cùng tôi. Chúng mang cho tôi niềm vui, nỗi buồn.
Lối sống Vintage của tôi 🌿
Vẻ "buồn" ăn sâu vào máu của tôi. Cái tâm hồn cổ cũ thì luôn luôn tồn tại trong người chàng trai 20 tuổi này. Nó ảnh hưởng đến tôi trong từng hành động, lời nói cử chỉ. Chắc cũng chính vì vậy mà list nhạc của tôi toàn những bài nhạc buồn của Khói, Đạt G hay những bản cover bất hủ của Bùi Anh Tuấn.
Tôi là một người sống với quá khứ, với những kỉ niệm thưa thớt của một tuổi trẻ nghịch ngợm. Chúng đi cùng tôi. Chúng mang cho tôi niềm vui, nỗi buồn nhưng sau cùng với tôi, chúng luôn là những kí ức đẹp cho dù có là lần đầu đau đớn dứt chỉ nhổ răng, lần đi xe đạp thả hai tay ngã sấp mặt hay lần tỏ tình thất bại ở tuổi 18 😥.
Nhiều lần ngồi một mình lại nhớ lại chuyện ngày xưa. Chuyện trèo đồi hái sim, đào dứa dại. Những lần câu trộm cá cùng anh em bị bắt 😔.
Vui hơn còn nhớ mỗi lần tết đến được mẹ mua cho những bộ quần áo mới mà không hiểu sao mẹ tôi ưa thích mua cho tôi những bộ comple nâu kẻ caro, thứ chỉ mặc được duy nhất mấy lần trong năm là mấy ngày hội. Còn buồn hơn nữa là tôi lớn nhanh quá nên chúng cũng chẳng giữ được lâu, mỗi năm lại phải bỏ đi hay tự dưng biến mất và tôi còn chẳng hay biết.
Mà cũng không hiểu tại sao tôi là đứa ít quần áo nhất trong nhà và đến tận bây giờ vẫn không hiểu nổi điều đó.
Vậy đó, tôi sống vì hoài niệm, tôi hay nhớ về quá khứ, nhớ về tuổi thơ, nhớ về thanh xuân, nhớ những lần mưa giông mất điện mẹ bắt tôi ngồi quạt cho em bé ngủ, nhớ những buổi trưa đầy nắng trèo đồi hái sim lấy cái mũ làm rổ đựng, nhớ những đòn roi mẹ tôi đánh vì chiều chiều trốn đi chơi điện tử...
Ký ức luôn rong đuổi và ám ảnh trong tôi những điều nhỏ bé đáng yêu này...
Tôi nhớ những cảnh vật xung quanh khu nhà cũ, nhớ cây xoài, cây khế chua ngay trước cửa, nhớ cái cảnh ngập lụt mỗi mùa giông bão phải lội nước mà đi học. Nhớ ngay sân nhà hàng xóm có trồng một cây chanh xanh lè hay ở nhà có cái phích nước nóng màu đỏ có hình bông hoa hồng (tôi lỡ đá vỡ rồi nha 🙄), bàn là ủi mà tôi luôn sợ không dám động hay chi chít những bằng khen của ba tôi treo khắp phòng khách. Nhớ ngôi trường cấp hai cách nhà tôi bốn cây xe đạp. Ô cửa sổ rất xịn đến độ chúng tôi thường xuyên vô lớp bằng đường đấy khi chìa chưa có mà mở cửa...
Mỗi mùa đông qua đi và tôi lớn lên. Sở thích của tôi gắn liền với những gì gợi nhớ đến cuộc sống thơ ấu, không chỉ áo quần mặc trên người mà tất cả những gì ảnh hưởng đến cuộc sống của mình.
Tôi luôn có xu hướng thích những thói quen quen thuộc và xưa cũ: ăn mãi một món không chán, dùng mãi một món đồ cũ đến khi hỏng hay yêu vẻ giản dị mộc mạc đáng yêu của một cô gái hơn là một phong cách trẻ trung và năng động.
Có một lần lớ ngớ mua sắm trên Hà Nội. Tôi bị thu hút bởi một cửa hàng bán đồ vì biển hiệu của họ có màu nâu caramel và cái tên “Rhodi” (Rhodi là thành viên của họ nguyên tố platin và nó thuộc về nhóm những kim loại quý, đắt tiền nhất).
Tôi bị thu hút bởi rất nhiều thứ trong cửa hàng mà tôi tìm kiếm bấy lâu. Cái ghế gốc cây bàng được sơn màu nâu đen, chiếc đồng hồ treo tường tái chế từ các loại bánh răng cũ hay đơn giản là những chiếc áo “second hand” nhung tuyệt đẹp... Giá như tôi đủ tiền để gom lại tất cả mọi thứ mang về nhà!
Cuộc sống của tôi tràn ngập lối sống vintage bao quanh, những bộ phim kinh điển tôi yêu thích: “one day”, “be with you”, hay “flipped”... Những cảnh quay lãng mạn, trầm buồn lại cho tôi nhiều cảm hứng trong cuộc sống hơn hay ý tưởng cho tôi để một kiểu tóc bổ luống Hong Kong với một chiếc áo Hawaii để hóa thành một “Nguyễn Minh Thời” phong trần trong “Hongkong1”.
Đấy, những cảm hứng bất chợt như vậy làm nên những điều thú vị, những niềm vui của tôi mỗi ngày. Đôi lúc tôi hay tìm đến những quán cafe có lối decor hoài cổ: một chút thời Pháp thuộc, một chút Anh, một chút của những thập niên 1980, có nền gỗ mun hay những tấm gạch lát hoa xanh nhạt, chiếc ghế ngắn chân kê thêm nệm với chiếc bàn trải khăn thêu đỏ lừ, nhấm nháp ly nâu đá với tiếng nhạc jazz du dương hay những bản cover đậm chất của “Bùi Anh Tuấn” một cách tự do và ngẫu nhiên thả mình.
Thật đáng để thư giãn giữa cuộc sống đô thị ồn ào tấp nập đầy bon chen này. Đôi lúc bất chợt tôi đi qua những con đường cũ, dưới những tán cây cao mà lá thưa thớt, những gốc cây bạc màu vôi vì năm tháng biểu hiện một thứ gì đó rất cổ mà luyến tiếc. Tôi luôn có những ý tưởng bất ngờ bắt đầu từ những thứ đơn giản như vậy...
Tôi chưa đủ sức để xây cho mình một căn nhà nhưng nếu làm điều đó trong tương lai thì thật thích thú khi tôi được chọn trang trí cho nó những thứ linh tinh để decor theo lối vintage của tôi, như tôi muốn một chiếc đèn ngủ bằng gốm có điểm những bông hoa xuyến chi, những khung gương khung ảnh hình bầu dục với những hoa văn kì lạ. Kệ sách bằng gỗ nâu mộc mạc, chén cơm hay những chiếc bình đựng hoa đều bằng sứ nung...
Tất cả hài hòa tạo nên phong cách rất của riêng tôi, tình cảm và phong trần.